Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng Chí

Luyện tập kỹ năng kể lại bài thơ với đầy đủ nội dung và hóa thân thành nhân vật trong bài sẽ giúp các em cảm nhận rõ hơn về những đặc điểm độc đáo của cả nội dung và nghệ thuật trong tác phẩm. Bài “Đồng Chí” dưới đây sẽ giúp các em hiểu cách hóa thân và sáng tạo câu chuyện một tác phẩm đã học với ngôi thứ nhất.

I. Dàn Ý Đóng Vai Người Lính Kể Lại Bài Thơ Đồng Chí (Chuẩn)

1. Mở bài

Đóng vai người lính giới thiệu câu chuyện.

2. Thân bài

– Kể về sự gặp gỡ và quá trình trở thành đồng chí của những người lính.
+ Sự tương đồng về cảnh ngộ, xuất thân nghèo khó.
+ Cùng chung nhiệm vụ, sát cánh bên nhau trong chiến đấu.
+ Tình đồng chỉ nảy nở và bền chặt trong sự chan hòa, chia sẻ, giúp đỡ.

– Kể về kỉ niệm gian khó cùng tình đồng đội gắn bó keo sơn.
+ Những gian lao, thiếu thốn của cuộc đời người lính: sốt rét, áo rách, quần vá, chân không giày
+ Sự gắn bó và đồng cảm với nhau trong mọi hoàn cảnh: nắm lấy tay nhau, nở nụ cười động viên nhau.

– Nhớ lại những đêm cùng nhau canh gác.
+ Không gian: rừng hoang, sương muối
+ Thời gian: đêm
+ Những người lính đứng cạnh bên nhau thực hiện nhiệm vụ.
+ Đêm khuya, ánh trăng như sà thấp xuống, treo trên đầu ngọn súng.

3. Kết bài

Nêu cảm nghĩ về quá khứ và tình đồng đội.

II. Bài Văn Mẫu Đóng Vai Người Lính Kể Lại Bài Thơ Đồng Chí

1. Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng Chí, mẫu 1 (Chuẩn)

Những năm đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp, tôi tham gia chiến đấu trong chiến dịch Việt Bắc năm 1947. Không thể nào kể hết những khó khăn, thiếu thốn và đủ mọi nguy nan trong cuộc kháng chiến ấy. Thế nhưng thật may mắn là nhờ có tinh thần yêu nước, tình đồng chí, đồng đội đã giúp tôi và những người lính vượt qua và làm nên chiến thắng.

Còn nhớ khi tôi vào trong quân ngũ, cứ ngỡ chỉ mình là xuất thân nghèo khó bần hàn, thế nhưng những người lính khác ai cũng từ người nông dân mà trở thành lính, quê hương họ cũng nghèo khó. Quê anh thì nước mặn đồng chua, quê tôi thì đất cày lên sỏi đá. Tình đồng chí giữa chúng tôi bắt đầu từ điểm tương đồng xuất thân và hoàn cảnh nghèo khó ấy. Để rồi từ những người xa lạ khắp mọi miền đất nước, khác xa phương trời chẳng hẹn gặp gỡ mà lại thành người bạn, người đồng chí. Đối với những hoàn cảnh khắc nghiệt nơi chiến trường, cùng nhau chiến đấu, cùng chung lí tưởng cách mạng là đã trở thành đồng đội. Chúng tôi chiến đấu vì quê hương, đất nước, vì sự hòa bình và độc lập của dân tộc, ấy là điểm chung gắn kết. Mùa đông vùng Việt Bắc gió rét tràn về, tôi cùng anh bạn đắp chung một cái chăn. Chiến trường thì lấy đâu ra chăn ấm, chiếu êm. Ai nấy đều bị cái lạnh hành hạ, đắp cùng nhau tấm chăn, chia sẻ cho nhau hơi ấm, thế là hóa tri kỉ.

Xem thêm  Giá vàng hôm nay (20/1/2024): Vàng SJC mua vào giảm 500 nghìn đồng/lượng

Chúng tôi xa nhà thì nhớ lắm. Chúng tôi bỏ lại ruộng vườn, gian nhà, quê hương để đến đây chiến đấu, bảo vệ sự bình yên nơi xóm làng. Lắm lúc đồng đội buồn: “Không biết ở nhà dạo này thế nào rồi. Ai cấy cày cho mẹ già, ai chăm chút cho căn nhà mỗi khi gió mùa về? Anh nhớ thương lắm chú à!”, những lúc ấy, tôi chỉ biết vỗ vai anh an ủi. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ mọi gian lao, từng cơn ớn lạnh, từng trận sốt rét, quần áo cũng chẳng ai còn lành lặn hơn ai. Chiến đấu vất vả và gian nan lắm, chân không giày, áo rách, quần vá rồi lại ốm đói nhưng chỉ cần tình đồng chí của người lính, chúng tôi cầm tay nhau là có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách.

Nhớ nhất là những đêm giữa núi rừng hoang vu lạnh lẽo, sương muối ướt đẫm đôi vai áo, chúng tôi vẫn đứng cạnh bên nhau, sát cánh để chờ giặc tới. Đối với tôi khi ấy, sức mạnh của tình đồng chí mạnh mẽ hơn cả, giúp tôi vượt lên sự khắc nghiệt của thời tiết, hiểm nguy khi chờ giặc. Đồng hành cùng chúng tôi trong những đêm ấy chính là vầng trăng sáng. Đêm về khuya, ánh trăng sà thấp xuống như treo đầu ngọn súng. Vầng trăng sáng tỏ khiến tôi vững tin vào thắng lợi của kháng chiến và hòa bình trên quê hương một ngày không xa.

Giờ đây, suy nghĩ đó của tôi đã thành hiện thực, chưa khi nào tôi quên đi những năm tháng hào hùng ấy. Thi thoảng, tôi vẫn cùng những người lính chiến đấu năm xưa ôn lại chuyện cũ. Nhớ thương biết bao những năm tháng đã qua…

2. Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng Chí, mẫu 2 (Chuẩn)

Tôi của những năm tháng kháng chiến là một chiến sĩ của đại đội thuộc Trung đoàn Thủ đô. Tôi đã cùng đơn vị của mình tham gia chiến đấu suốt chiến dịch Thu đông năm 1947. Từ chiến dịch ấy tôi đã có những kỉ niệm sâu sắc, không bao giờ quên cùng những đồng chí, đồng đội của mình.

Tình đồng chí cao cả thiêng liêng nhưng cũng rất gần gũi, bình dị. Bởi chúng tôi đơn giản là những người cùng chung xuất thân, cùng chung lí tưởng chiến đấu và khát vọng chiến thắng. Chúng tôi đều sinh ra ở những làng quê nghèo, nghèo ăn, nghèo mặc nhưng không nghèo ý chí. Chính hoàn cảnh đó đã khiến chúng tôi từ những phương trời xa lạ tập hợp lại trong hàng ngũ và trở nên quen thân. Tình đồng chí giữa chúng tôi nảy sinh từ việc đơn giản như chung nhiệm vụ, chung hoàn cảnh khốn khó, chung chiếc chăn đắp trong đêm rét buốt. Hai từ đồng chí để mà nói hết thì dài dòng và sâu xa lắm, chỉ có đặt mình vào hoàn cảnh ấy mới có thể hiểu hết được.

Xem thêm  Lịch cúp điện hôm nay tại Bình Phước ngày 20/11/2023

Tôi hay bất cứ người lính nào một khi đã coi nhau là đồng chí thì mọi tâm tư, nỗi lòng đều không thể giấu kín. Trong mọi hoàn cảnh đều không một mình, dù áo tôi rách thì quần người khác cũng có vài mảnh vá. Chúng tôi nhìn nhau vẫn có thể cười trong mọi hoàn cảnh, dù là chân không giày trong trời lạnh buốt giá. Ở nơi rừng sâu nước độc, chúng tôi không tránh khỏi những cơn ớn lạnh, những trận sốt rét thập tử nhất sinh. Thế nhưng có tình đồng chí, có bàn tay khác nắm tay ta thì mọi sự đều qua.

Còn nhớ những đêm canh gác, chúng tôi – những người lính đứng giữa rừng hoang, sương muối, vẫn sát cánh bên nhau, cùng nhau chờ giặc tới. Chúng tôi nhìn về phía vầng trăng, vầng trăng sà thấp xuống như đang treo trên đầu súng, khi ấy tôi hiểu cuộc đời người lính đâu chỉ có gian khổ và nguy hiểm, còn có cái đẹp, đẹp của tình người – tình đồng chí.

Đã xa rồi cái thời gian khó chiến đấu khắp các mặt trận. Thế nhưng, đối với tôi, tôi vẫn luôn khắc khoải nỗi nhớ đồng đội của mình. Có người đã mãi ra đi, có người chẳng còn nhận ra tôi nữa. Nhưng sau tất cả, chỉ cần trái tim tôi vẫn in hình bóng họ, vẫn còn nhớ những kỉ niệm thì tình đồng đội vẫn còn sống mãi.

3. Đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng Chí, mẫu 3 (Chuẩn)

Ngày nay, trong thời bình, thật khó để có thể nói cho thế hệ trẻ hiểu được thế nào là tình đồng chí và ý nghĩa sâu xa thiêng liêng, cao đẹp của thứ tình cảm ấy. Tôi chỉ hi vọng câu chuyện tôi sắp kể sau đây sẽ giúp thế hệ sau hiểu được sức mạnh của tình đồng chí trong chiến đấu và kháng chiến.

Năm ấy là chiến dịch Việt Bắc thu đông 1947, vừa qua cái nạn đói khủng khiếp 1945 được 2 năm. Đâu đâu trên quê hương Việt Nam cũng là đói nghèo. Bước vào trong quân ngũ, tôi gặp những người lính. Họ cũng đều là những người con của làng quê nghèo khó, tình đồng chí, đồng đội của chúng tôi bắt nguồn sâu xa từ chính sự tương đồng về cảnh ngộ xuất thân. Quê các anh đất mặn đồng chua thì làng tôi cũng nghèo đất cày lên sỏi đá. Bởi vì chung giai cấp xuất thân, mục đích và lí tưởng chung đã khiến tôi và những người đồng đội trở nên thân quen. Rồi trong suốt quá trình chiến đấu chúng tôi lại cùng chung nhiệm vụ, cùng hoàn cảnh, súng sát bên súng, đầu sát bên đầu, luôn song hành vượt qua mọi khó khăn. Tình đồng chí của chúng tôi càng nảy nở thì càng bền chặt, mỗi người đều chan hòa, chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau, trong mọi hoàn cảnh gian lao hay niềm vui chúng tôi đều coi nhau như tri kỉ, những người bạn chí cốt. Có những đêm rét giữa rừng núi hoang vu, tình đồng chí thật ấm áp trong những chiếc chăn nhỏ, chỉ đắp chung chăn đêm rét cũng có thể thành những đôi bạn tri kỉ. Tình cảm keo sơn ấy là sức mạnh cho anh em chúng tôi chiến đấu vượt lên khó khăn cả về vật chất lẫn tinh thần.

Xem thêm  Có nên đặt tủ lạnh trong phòng ngủ không? Nên đặt tủ lạnh ở đâu, vị trí như thế nào?

Giữa chúng tôi dường như chẳng còn khoảng cách, thấu hiểu và thông cảm sâu xa những tâm tư, nỗi lòng của nhau. Có người nhớ quê nhà, nhớ ruộng nương nhà cửa, nhớ giếng nước gốc đa nhưng vẫn cố gắng vượt qua để hoàn thành nhiệm vụ. Không cùng nhau trải qua gian lao, những giây phút cận kề cái chết thì không phải là đồng chí. Tôi cùng những đồng đội của mình đã cùng trải qua những cơn sốt rét hành hạ khi sống trong rừng. Còn nhớ, lần sốt rét kinh hoàng ấy, may nhờ có đồng đội chăm sóc mà tôi có thể gắng gượng để tiếp tục chiến đấu. Có đồng đội bên cạnh gắn bó, chia sẻ và giúp đỡ dù áo có rách, dù quần phải vá dù chân không giày đi giữa trời rét buốt, chúng tôi vẫn mỉm cười. Chẳng ở đâu có sự gắn bó và đồng cảm sâu sắc như những người đồng đội trên chiến trường. Vào sinh ra tử, người lính chỉ cần có đồng đội, những bàn tay nắm lấy nhau như được tiếp thêm sức mạnh vượt qua mọi gian khổ, chiến thắng mọi kẻ thù.

Tình đồng chí sưởi ấm lòng tôi mỗi đêm phục kích chờ giặc, tôi đứng bên đồng đội dưới vầng trăng sáng, còn gì đẹp hơn tình cảm đồng đội khi ấy. Giữa rừng hoang, sương muối giá rét, tôi chẳng ngại khắc nghiệt thời tiết, chẳng sợ quân địch bởi tôi luôn có đồng đội chung sức, đồng lòng, có người bạn là vầng trăng luôn cổ vũ cho cuộc chiến chính nghĩa của chúng tôi.

Phải nói thật, tình đồng chí đẹp mà bình dị một cách cao cả, giờ đây thế hệ trẻ gọi chúng tôi là những người lính bộ đội cụ Hồ. Cuộc sống người lính là vậy đó thưa các bạn trẻ, không hề tô vẽ, không chút cường điệu, tất cả đều là cuộc sống thật, tình cảm thật.

Nguồn: thtrangdai.edu.vn

Chuyên mục: Blog

Viết một bình luận