Hãy yên tâm nếu bạn đang gặp khó khăn khi viết bài văn về “Mạch xúc cảm bài Sóng”. Đừng lo lắng! Dưới đây là những bài văn mẫu được tuyển chọn và biên soạn kỹ càng bởi Thtrangdai với nội dung hay nhất, sẽ giúp bạn nắm được cách viết và bổ sung thêm vốn từ ngữ cho bài văn của mình. Chúc các bạn có một tài liệu hữu ích và thành công trong việc viết bài văn!
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 1
Đọc thơ của Xuân Quỳnh lúc nào cũng thấy tình yêu của nữ sĩ mãnh liệt đậm sâu lắm. Có lúc như thuyền với biển chẳng chia phôi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhõm man mác trong cái gió lạnh mùa thu. Sóng cũng vậy, cả bài thơ là thứ tình yêu mãnh liệt thâm thúy, đọc bài ta như chìm trong những cơn sóng tình yêu dạt dào, đôi lúc lại ngờ ngạc, hồn nhiên, như tấm lòng người con gái trẻ tràn đầy hi vọng về một tình yêu vĩnh cửu, ngọt ngào.
Hình tượng sóng và “em” là một phép ẩn dụ tuyệt vời, em như con sóng xô bờ, nhào vào lòng anh với tình yêu cháy bỏng, nồng nàn. Tâm trạng lúc yêu và được yêu của người con gái nó lạ lùng lắm, lúc thì ồn ĩ, tận tâm, cứ níu lấy tay ý trung nhân nhưng thủ thỉ, trò chuyện. Nhưng có những ngày lại thấy chàng trai gãi đầu gãi tai, tự hỏi : “Mình đã làm gì sai?”, nguyên nhân chỉ vì bỗng thấy em dịu dàng, lặng lẽ quá, chẳng giống em chút nào. Như cơn sóng lúc này lúc kia “Ồn ĩ và lặng lẽ/Dữ dội và dịu êm”. Chẳng người nào giải nghĩa nổi, cái tâm tư, tiếng lòng của phụ nữ đặc trưng trong tình yêu lại càng phức tạp, rối rắm, nhiều người cứ cười nghĩ, ôi tâm tư phụ nữ khác nào nắm tơ vò!
Tư tưởng về tình yêu của Xuân Quỳnh tiến bộ và linh hoạt như con sóng vậy, “Sông ko hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể”, bà nghĩ tình yêu nếu giấu giếm e ngại thì tình yêu còn đâu là thăng hoa là hạnh phúc, quyết ko để như thế được, bà đem thứ tình yêu đó thổ lộ vào thơ văn, những vần thơ dạt dào xúc cảm, toàn cầu văn học chính là biển của bà, nơi đó chẳng phải giấu điều gì, tình yêu cũng vậy. Những câu thơ như động lực, lời khuyên cho thế hệ phụ nữ thời bấy giờ, đừng khư khư ôm lấy tình yêu mãi thế, mở lòng và bộc bạch đi, các cô gái ạ, người nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, sao chúng ta lại ko? Cái tôi trong tình yêu của nữ sĩ được trình bày rất tinh tế và thâm thúy, vừa mềm mại uyển chuyển vừa là sức sống niềm tin yêu mạnh mẽ của người con gái.
Xuân Quỳnh khát vọng tình yêu lắm, vơí bà tình yêu là lẽ sống, nhưng bà ko vội vã, vồn vập như Xuân Diệu. Tình yêu của bà cứ chầm chậm, lúc cuồng nhiệt lúc êm đềm như làn sóng. Đặc trưng là cái đức tính cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam ta từ xưa tới nay vẫn thế, được tác giả khẳng định trong hai câu thơ “Ôi con sóng ngày xưa/Và ngày sau vẫn thế”. Sự thủy chung, sắt son một lòng trong tình yêu thật đáng quý, đáng yêu quá, dù năm tháng thay đổi, dòng đời xô đẩy con sóng đó vẫn như hôm nào trở về vỗ vào bờ cát. Như tình yêu của người phụ nữ, vốn chịu nhiều thiệt thòi, nhưng chưa bao giờ có thể thay đổi được cái “Nỗi khát vọng tình yêu/Bổi hổi trong ngực trẻ”, khát khao được yêu, được sống trong tình yêu nồng nàn, vẫn luôn bổi hổi trong trái tim ấm nóng, theo dòng máu đỏ lan tràn khắp thân thể, rộn rực, đầy tâm huyết tuổi xanh.
Tác giả từng đứng trước biển lớn và suy nghĩ về mối quan hệ giữa “anh” và “em”, về sóng và biển, nỗi băn khoăn trong tình yêu của người phụ nữ. Hầu như lúc yêu người con gái nào cũng hỏi người mình yêu một câu tương tự như này: “Vì sao anh yêu em?” Rồi lại tự hỏi mình: “Ôi, sao xưa kia bao người tốt hơn giỏi hơn mình ko chọn lại chọn anh đó?”, nhưng liệu có người nào trả lời được ko? Tình yêu nhưng, làm gì có lý do, ta sẽ yêu nhau trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ là cái liếc mắt đa tình của chàng trai hay nụ cười hé môi của cô gái, cũng đủ khiến đối phương chìm trong men say tình ái. Xuân Quỳnh trả lời được sóng diễn ra từ gió, nhưng gió diễn ra từ đâu thì nữ sĩ cũng chịu khoanh tay. Cũng như trong tình yêu, nữ sĩ ngơ ngẩn nhưng viết rằng: “Em cũng ko biết nữa/ Lúc nào ta yêu nhau?”. Cái suy tư đó vừa lãng mạn vừa là sự rối bời trong tình yêu của cô gái, cô đó cần một câu trả lời, một câu trả lời đủ để có được cảm giác an toàn từ chàng trai. Lúc “em” sống với tình yêu khắc khoải, hàng loạt suy nghĩ như nghìn con sóng dù ở lòng sâu hay mặt nước thì cũng chỉ nhớ tới một mình bờ cát, cũng như em chỉ có một mình anh nhưng thôi. Nỗi khổ tương tư chỉ những người nào đã yêu mới thấu hiểu, nhớ tới “Ngày đêm ko ngủ được”, nhớ tới “Cả trong mơ còn thức”. Tình yêu đó to lớn, nỗi khát khao của cô gái trẻ chẳng biết tới bậc nào nhưng giấc mơ vẫn “còn thức”.
Nỗi mến thương nhung nhớ, xuôi Bắc ngược Nam cũng chẳng chút nào vơi bớt, lòng “em” luôn “Hướng về anh một phương”, thủy chung tận cùng. Xuân Quỳnh so sánh tình yêu với trăm nghìn con sóng nước, sóng nào chẳng đổ về bờ, tình yêu cũng vậy nếu thật lòng thương yêu, chẳng khó khăn nào có thể chia phôi lứa đôi, người có lòng ắt sẽ gặp lại nhau bằng một hình thức nào đó, gọi là duyên phận chăng? Tác giả lại lấy cuộc đời đối với biển rộng, đời có dài mấy rồi năm tháng cũng trôi qua, tuổi xuân cũng chẳng còn, biển dẫu lớn nhưng mây vẫn bay về phương xa, đi khỏi tầm mắt biển.
Xuân Quỳnh có ý thức rất lớn về tuổi thanh xuân, về cuộc đời, về tình yêu, bà sống với tình yêu, với cái ước muốn dung dị đời thường. Bà có ước muốn lạ “Làm sao được tan ra/Thành trăm con sóng nhỏ”, Xuân Quỳnh “tham” lắm, một con sóng chẳng khiến bà thỏa mãn, chỉ muốn sao càng nhiều con sóng càng tốt, thế mới thỏa chí vẫy vùng với đại dương tình yêu, để tình yêu lưu lại muôn thuở, để có tình yêu đậm sâu, vĩnh cửu.
Trong hoàn cảnh non sông vào thời đoạn năm 1967-1968, chiến tranh miền Bắc thảm khốc vô cùng, hàng vạn nam thiếu nữ tú tích cực ra chiến trường, những cuộc chia li vội vã, tiếc nuối, người đi kẻ ở, nửa buồn nửa vui. Nghe bài hát có câu thế này: “Sầu nhưng chi em? Lúc non sông cần trai hùng. Buồn nhưng chi em? Mai em về trong nắng êm.”. Gieo rắc vào lòng người con gái bao hi vọng đẹp tươi, và thế là người con gái ôm tình yêu đắm say, chờ bóng người lính chiến trở lại, tấm lòng trung trinh, kiên cường của người phụ nữ quả thực đáng quý biết bao. Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng có nhẽ cũng tác động ít nhiều từ những cuộc chia ly đó, đâu phải chỉ riêng xúc cảm tình yêu của riêng mình bà.
Đọc thơ của Xuân Quỳnh thích lắm, thích vì cái hồn nhiên, yêu đời, thích vì cái mong ước về tình yêu lứa đôi thật dung dị, nhưng tràn đầy cảm hứng lãng mạn, bay bổng. Dù trong độ tuổi nào, nhưng ta có thể thấy rằng thơ Xuân Quỳnh viết về tình yêu vẫn vậy, vẫn tràn trề kỳ vọng đẹp tươi, trình bày cái tôi của người phụ nữ Việt Nam trong tình yêu, cuộc sống. Nỗi khát khao yêu và được yêu lúc nào cũng mãnh liệt, trực chờ tuôn trào mạnh mẽ. Thơ của bà cũng ngợi ca những đức tính tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam, thủy chung, son sắt, một lòng một dạ, hy sinh vì tình yêu. Tác giả sử dụng tài tình hình ảnh con sóng để nói thay cho tâm trạng người phụ nữ lúc yêu, một hình ảnh vừa giản dị, dễ tưởng tượng lại mang tính biểu tượng cao, đem lại cho bài thơ hiệu quả nghệ thuật và mạch xúc cảm dạt dào, việc trình bày tâm tư của Xuân Quỳnh được trọn vẹn. Sóng – Bài thơ cho tình yêu của phụ nữ.
Nguồn: thtrangdai.edu.vn
Chuyên mục: Blog