Đoàn Quốc Đam vừa bất ngờ vừa tự hào khi bộ phim Đào, Phở và Piano nhận được nhiều sự quan tâm của khán giả.
Mạng xã hội Việt những ngày sau Tết bỗng nhộn nhịp hơn bao giờ hết vì những câu chuyện liên quan đến phim Dao, Phở và Piano. Đây là bộ phim khắc họa một Hà Nội hào hùng và bi tráng từ gần 80 năm trước, cùng cả nước anh dũng chống giặc ngoại xâm. Không PR, không chiếu rộng rãi, phim thậm chí phải mất 10 ngày ra mắt trước khi tung trailer đầu tiên, Dao, Phở và Piano đã tạo nên một hiện tượng chưa từng có trong điện ảnh Việt, một bộ phim được khán giả yêu thích. thăng chức tự nguyện.
Sức hút khó tin từ Đào, Phở và Piano cũng khiến cái tên Đoàn Quốc Đam được khán giả quan tâm hơn. Trong phim, ông đảm nhận vai nam chính, một người cảnh vệ quốc gia tham gia chiến dịch Đông Xuân cuối năm 1946, đầu năm 1947. Diễn xuất đầy nhiệt huyết của ông đã dẫn dắt khán giả qua mọi cung bậc cảm xúc, trong đó lớn nhất là niềm tự hào dân tộc. Tuy nhiên, trong suốt cuộc trò chuyện, Doãn Quốc Đam vẫn chưa hài lòng với diễn xuất của chính mình. Hơn hết, anh cũng cảm thấy tự hào khi được là một phần của dự án đặc biệt này.
Nếu có cơ hội làm lại chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn
Những ngày gần đây, việc Dao, Phở, Piano “cháy vé” tại các rạp đã gây xôn xao dư luận. Đây là trường hợp hiếm gặp và chưa từng có đối với công trình được Nhà nước đầu tư. Bạn có ngạc nhiên trước sự kiện này không?
Một đêm thức dậy, bỗng có hàng loạt khán giả nhắn tin hỏi tôi về Đào, Phở và Piano. Khi mở các trang mạng xã hội, tên phim cũng xuất hiện thường xuyên. Tôi thực sự bất ngờ, vì trước đó, tôi từng nghĩ tác phẩm này sẽ không có cơ hội đến được với đông đảo khán giả và nhận được sự quan tâm, ủng hộ lớn như vậy.
Theo bạn, sức hút của phim Đào, Phở và Piano so với các phim khác trên thị trường hồi đầu năm là gì đã khiến phim đạt được thành công này?
Có lẽ yếu tố đầu tiên cần phải nhắc tới chính là lịch sử. Bộ phim tái hiện lại những ngày tháng tươi đẹp, khốc liệt đó dù đã vĩnh viễn trôi qua nhưng vẫn thiêng liêng và đáng nhớ đối với nhiều thế hệ. Dao, Pho và Piano nhìn cuộc chiến ở một góc độ khác, với cảm xúc và trải nghiệm riêng của mỗi nhân vật. Qua đó, chúng ta một lần nữa trân trọng và trân trọng hơn từng con đường mình đi qua, từng khoảnh khắc mình đang sống, tận hưởng sự bình yên trên mảnh đất này.
Dao, Phở và Piano cũng may mắn được người dùng mạng xã hội “tiếp sức”, sự lan tỏa vô tư, thuần khiết của họ khiến khán giả dễ dàng bị chinh phục. Đoàn làm phim vì thế không cần sử dụng bất kỳ thủ đoạn hay chiến lược truyền thông nào để bán được vé.
Một yếu tố nữa, tất nhiên chỉ là suy đoán của cá nhân tôi, đó là phim giải trí hiện nay chiếm số lượng lớn trên thị trường. Nhiều khán giả thích thú thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật phong phú, mang đến những cảm xúc mới lạ, khác biệt.
Theo ông, thành công bước đầu của Dao, Phở và Piano đã mở ra triển vọng mới cho phim cổ trang có sự tham gia của nhà nước, rằng nếu làm việc chuyên nghiệp thì hoàn toàn có thể thu hút được khán giả đến rạp?
Tôi luôn cho rằng nghệ thuật không có khoảng cách, chúng ta chỉ phân biệt tác phẩm tốt và xấu chứ không có khái niệm nào khác. Là một diễn viên, khi nhận vai, tôi luôn mong muốn nhân vật của mình phải chân thực nhất có thể với công chúng. Và tất nhiên, khi bộ phim đến được với đông đảo khán giả, nhận được sự quan tâm, ủng hộ, động viên thì chúng tôi lại càng hạnh phúc hơn.
Có những khán giả sau khi xem phim còn nói yêu đất nước hơn, yêu Hà Nội hơn. Với bạn, cảm giác lớn nhất khi hoàn thành dự án này là gì?
Cũng như khán giả, cảm nhận lớn nhất của tôi là sự cao cả, thiêng liêng của lòng yêu nước trong một thời kỳ còn nhiều khó khăn, gian khổ. Khi xem lại với tư cách là người thưởng thức, tôi cảm thấy xúc động hơn. Việc biên tập các cảnh quay cùng với sự cộng hưởng của âm nhạc khiến tôi rơi nước mắt.
Tôi cũng cảm thấy có chút tội lỗi. Đó là suy nghĩ trong đầu tôi nếu có cơ hội làm lại chắc chắn tôi sẽ làm tốt hơn và cẩn thận hơn ở một số phân đoạn. Diễn xuất của tôi trong một số bộ phim khiến tôi chưa thực sự hài lòng và tôi rất tiếc vì điều đó.
Dao, Phở và Piano không xây dựng hay đề cao “hoành tráng”, mọi thứ đều nguyên sơ và giản dị. Trong phim Dao, Phở và Piano, anh vào vai Đan – một dân quân tự vệ, đại diện cho nhân dân Việt Nam. Hà Nội với tình yêu sâu đậm với thành phố.
Đây không phải là mô típ nhân vật mới, làm thế nào để tạo nét độc đáo cho nhân vật?
Được đóng vai người cảnh vệ quốc gia tham gia chiến dịch Đông Xuân cuối năm 1946, đầu năm 1947 là niềm tự hào đối với tôi. Khi nhận được kịch bản, tôi rất xúc động trước không gian mà Dao, Phở và Piano mang lại, đồng thời khao khát được tái hiện lại bầu không khí đẹp đẽ, giản dị nhưng không kém phần hào hùng đó cùng ê-kíp.
Ngoài đời, tôi lớn tuổi hơn và có lẽ trưởng thành hơn nhân vật một chút. Vì lẽ đó mà tôi quyết định làm cho nhân vật trở nên ngớ ngẩn hơn một chút, thẳng thắn hơn một chút. Mọi việc anh làm đều là tự phát, không có mục đích. Nhân vật này khác với những vai tôi từng đóng trước đây, khi họ thường mưu mô, cá nhân và sử dụng nhiều trí óc.
Đối với Dan, sức hấp dẫn của anh là mọi thứ đều xuất phát một cách tự nhiên từ tuổi trẻ, từ bản năng, chỗ nào có sức thì chiến đấu. Cần nói thêm rằng Dao, Phở và Piano không xây dựng hay đề cao tính “hoành tráng” mà muốn khán giả tự mình cảm nhận. Mọi thứ đều nguyên sơ và đơn giản. Mong ước của mỗi người lúc bấy giờ là được sống, được ngắm hoa đào, được hưởng Tết trong sự bình yên trọn vẹn, được ăn tô phở và nghe bản nhạc mình yêu thích.
Những ngày gần đây, hình ảnh anh ngã khi thực hiện những cảnh khó trong Đào, Phở và Piano được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Anh cũng chia sẻ rằng mình đã bị chấn thương nặng sau khi quay cảnh này. Tại sao bạn không sử dụng diễn viên đóng thế?
Tôi tham gia Dao, Phở và Piano trong một thời gian ngắn. Để hóa thân vào nhân vật, tôi đã có nhiều trải nghiệm khác nhau, trong đó có vô số cảnh leo núi nguy hiểm, tất cả đều do chính tay tôi thực hiện. Trong đó, với cảnh tôi lăn từ trên mái ngói xuống, đầu gối, khuỷu tay và toàn thân tôi đều bị trầy xước. Ngói trên mái là ngói có vảy như vảy rồng, rất sắc cạnh. Chính vì thế khi đâm vào khuỷu tay, đầu gối và hông sẽ gây trầy xước và chảy máu.
Ban đầu, đoàn làm phim còn sử dụng diễn viên đóng thế để đảm bảo an toàn cho các diễn viên. Tuy nhiên, trong những cảnh ngã, họ chỉ đơn giản là ngã mà không hề có kỹ năng diễn xuất. Thấy vậy, tôi nói với đạo diễn Phi Tiên Sơn: “Để tôi thử xem, nếu ê-kíp thấy ổn thì từ giờ tôi sẽ làm”. Từ đó, đoàn phim quyết định để tôi thực hiện tất cả các cảnh hành động thay vì Cascadeur.
Những cảnh hành động, đánh bom hay đua xe với Tuấn Hưng có để lại cho bạn những trải nghiệm đáng nhớ không?
Đúng! Đó là một trong những cảnh ấn tượng nhất đối với tôi. Vì quay vào ban đêm nên xe không “êm” như xe hiện đại, mọi người ngồi trên xe đều rất khổ sở. Ngoài tình trạng say tàu xe, có những lúc xe không khởi động được và sẽ gặp vấn đề khi phải đóng cửa để quay. Chúng tôi không thể hạ cửa sổ xuống, ngồi vào trong và “chìm” trong mùi xăng dầu bốc ra từ gầm và sàn xe. Chúng tôi đã phải kìm nén, thậm chí có lúc nghẹt thở để hoàn thành cảnh quay. Khi đạo diễn hô cắt, báo hiệu cảnh quay đã kết thúc, mọi người lao ra như một mũi tên.
Trong Dao, Phở, Piano, bạn cũng có nhiều cảnh nóng với diễn viên Cao Thị Thùy Linh? Bạn có gặp khó khăn khi thực hiện những cảnh này không?
Với tôi, những cảnh quay đó là một phần sự nghiệp của mình, không cần phải nói nhiều. Tôi và Linh đều là dân chuyên nghiệp, có một chút khác biệt là tôi vào nghề đã nhiều năm và có thêm một chút kinh nghiệm diễn xuất. Trong quá trình thực hiện những cảnh quay chung, chúng tôi cũng trao đổi, tương tác để hiện thực hóa ý đồ của kịch bản cũng như ý tưởng của đạo diễn.
Bạn có hy vọng chuyển từ truyền hình sang điện ảnh trong thời gian sắp tới không?
Nghề tôi được đào tạo ở trường là diễn viên sân khấu và điện ảnh. Chính vì thế, khi được hỏi Đoàn Quốc Đam thích phim điện ảnh, truyền hình nào hơn, tôi chia sẻ, Đam luôn sử dụng diễn xuất điện ảnh trên truyền hình. Khi nhận kịch bản, tôi không phân biệt đâu là điện ảnh, đâu là truyền hình. Dù ở lĩnh vực nào thì tôi vẫn sẽ diễn như vậy, vẫn tìm kiếm cá tính riêng cho nhân vật. Đối với tôi, nơi nào tôi có thể hành động và làm điều mình yêu thích thì nơi đó đã là Thánh địa rồi.
Sắp tới, tôi vẫn sẽ tập trung vào các dự án phim truyền hình. Tất nhiên, khi có dự án phim phù hợp, tôi sẵn sàng cống hiến hết mình cho vai diễn.
Cảm ơn Đoàn Quốc Đam, chúc Dao, Phở và Piano sẽ tiếp tục đạt được thành công tại phòng vé!
(Nguồn: Phụ nữ mới)
Nhớ để nguồn: Sau một đêm tỉnh dậy, Doãn Quốc Đam sốc vì tự nhiên được săn đón, “Đào, Phở và Piano” quá đỉnh tại thtrangdai.edu.vn
Chuyên mục: Blog